CHUYẾN TÀU CUỐI
Sân ga nhỏ đâu còn em ở đó
Phố xá đông mà thiếu một người
Tàu chở em đi vào trạm cuối
Biết có quay về kịp thấy tôi.
Chỗ em ngồi còn thơm mùi tóc
Buông dài lăn lóc dấu tình nhân
Hàng cây in thấp ngang ô kính
Tiễn người cho lá biết bâng khuâng.
Tôi để vuột bóng em trong mắt
Đuổi theo đã trễ một chuyến tàu
Đâu còn thấy bến nào để ghé
Con tàu đang lướt tới đời sau.
Pennant Hills-Winyard-Town Hall-Chatswood
Platforms chi chít những trạm đời
Tiếng còi giục giã rung lồng ngực
Chở em vào giọt lệ lẻ loi…
Hư Vô
TÂN HÔN
Đợi nhau từ kiếp trước
Kiếp này mới tân hôn
Ba mươi năm,vẫn còn
nụ trinh nguyên em bước…
Bên anh,em biết trước
Một lần là trăm năm
Áo tầm xuân tha thướt
Em bay theo mùa xuân…
Anh biết nụ hôn gần
Cũng nao nao lòng đá
Một lần rồi bất khả,
tư nghì,vẫn chờ trăng…
Đâu cần phải nói năng
Hương yêu phà trên gối
Chim mộng về hồi hổi
Tân hôn ghì tân xuân…
Trần Dzạ Lữ
LỜI TỰ TÌNH CỦA DÒNG SÔNG
Một đời anh không đi hết dòng sông
Năm tháng vẫn nước ròng, nước lớn
Dẫu trăm năm suối nguồn đâu thể cạn
Bến bờ nào anh neo những mùa vui…
Anh một đời mê mải với dòng sông
Dòng sông nào cũng chảy xuôi về biển
Những ngọn sóng xô bờ không biết từ đâu đến
Chỉ thấy bóng trời quê tha thiết khôn cùng!
Anh xin làm những hạt phù sa
Gửi theo mùa trôi gieo chút tình của đất
Ngày triều dâng con nước đầy sóng bạc
Những ân tình cũng lấp lánh bóng thời gian…
Anh một đời không đi hết dòng sông
Như những cánh lục bình cứ trôi theo dòng nước
Nên lòng anh chắc là em biết được
Một dòng sông mang hình bóng quê nhà
Nguyễn Sông Trẹm
TÂM THƠ KINH
Tôi sống cùng nàng Thơ
Một Tình Yêu tôn thờ
Dẫu trần gian cát bụi
Đời vẫn đẹp như mơ!
Khi mặt trời thức giấc
Ban tặng nắng tinh khôi
Giọt sương mai mắt biếc
Lung linh đóa hồng môi
Lá cỏ xanh trải mộng
Miền núi đồi hoa hương
Tóc huyền mây soi bóng
Thơ tôi reo trên đường…
Biển xanh hát tình ca
Sóng nhạc lừng thơ hoa
Đất trời kia mộng ảo
Áo nàng thơ chiều tà!
Đêm vàng mâm trăng sao
Nàng Thơ yếm lụa đào
Tôi lặng hồn sụp lạy
Dương trần tựa chiêm bao!
Tôi cô độc hồn đơn
Liêu vắng đường linh hồn!
Cùng bóng mây tiền kiếp
Bay cuối trời hoàng hôn
Sớm mai phù dung nở
Trưa bóng xế hoa tàn!
Ôi Tình Yêu vĩnh cửu
Sầu đất trời mang mang…
Ôi nàng Thơ muôn thuở
Cứu vớt linh hồn đời
Tôi yêu Em hiền độ
Tâm kinh Thơ rạng ngời!
Trần Thoại Nguyên
HOA VÀNG MẤY ĐỘ
Về đi thôi em ơi
Hoa ven đồi đã nở
Màu hoa vàng mấy độ
Mà lòng nhau bâng khuâng.
Không là đóa phù dung
Sắc pha màu ly biệt
Hoa không nhiều da diết
Như phượng buồn rưng rưng…
Mà tình vương trên bưng
Mà tình giăng cuối rẫy
Bao đông rồi vẫn vậy
Sắc vàng sao mênh mông.
Như nước một dòng sông
Chở tình ra biển cả
Như hoài cây chen lá
Cho xanh một cụm rừng
Ôi sỏi đá vô cùng
Nuôi tình hoa bất diệt
Màu hoa vàng thao thiết
Như lòng người thuỷ chung.
Về đi thôi nghe em
Hoa lưng trời đã rộ
Tình nhau vàng mấy độ
Một lần là trăm năm…
Châu Ly
TỜ LỊCH CUỐI NĂM
Tờ lịch cuối chơ vơ,
Trên bức tường loang lỗ.
Tháng tận cùng của năm,
Mặt trời còn chiếu sáng.
Trần gian vẫn cưu mang,
Niềm đau và hạnh phúc,
Trút xuống đời náo động,
Phù du kiếp con người.
Tờ lịch chợt mỉm cười,
Hết rồi một năm đấy,
Cuốn lại tờ lịch cuối,
Ai nhớ chuyện năm qua?
Lòng ta sao rất lạ,
Ơ hờ bước chân xa,
Tháng ngày rồi cũng cũ,
Nhan sắc đang phai tàn.
Đây nhé chút bình an,
Ôm tờ lịch cuối năm,
Trú tình trong trang giấy,
Vẫn đợi người về đây.
trầnthịminhchâu
CHÀO THÁNG MƯỜI HAI
Có gì vui đợi tháng mười hai…
lá hát lao xao hoa nắng cài
áo lụa theo mây về cuối phố
trời xanh như ngọc mắt vương say…
dáng nhỏ vẫn buồn như thuở nao
phương Nam mưa nắng vẫn thanh tao
cả bốn mùa đi hoa vẫn nở
lòng ai vô tận ngát hương trời
mỗi năm ngồi đếm mười hai tháng
nhặt những hạt vui gieo nụ cười
viết tiếp từng chương trang sách mới
cảm hoài ý đẹp mãi không vơi
hồn thơ xanh thắm, lòng hoang dại
Tơ mỏng manh rung, ấy lệ khơi
Xin gió lướt qua , khe khẽ chạm
đừng làm đau nhé sợi tình tôi…
có chi đang đợi tháng mười hai
phố cũ bâng khuâng tiếng thở dài
trời nắng Sài Gòn tươi sáng quá
nở vườn mây trắng nụ đào phai
Thiên Di
ĐÊM VÔ ĐỊNH…
Em đi rồi, sắc tím lá bên sông
Xao xác thổi, bao chiều ta đứng đợi
Gió cũng buồn, rong ruổi suốt mùa đông
Chiều trăm năm nghe lòng mình vời vợi
Mây cố quận bay về đâu có biết?
Trôi lang thang cuối nẻo bến mơ hồ
“Sầu lữ thứ” tiếng thơ buồn da diết
Ngày đi xa ai hẹn buổi quay về?
Ta chợt thấy, trong ta về than thở
Em sang ngang, ta ngơ ngẩn đông tàn
Đêm chia ly nghe mưa về nức nở
Thấm hồn ta hiu quạnh, bóng thời gian
Trời vẫn thế, giữa chiều lên bất tận
Đêm mưa rơi ta mất lối em về
Chiều cô đơn, đêm vô định bao lần
Ta độc hành chênh chếch với mình ta!
Tran Nguyen
Related posts
-
Một chuyến phiêu lưu trên đường mòn Arizona và Utah
Quỳnh Lê Ngồi lại bên nhau kể chuyện nhau... -
Một mình
Gia Bảo Ta mệt mỏi… thu mình nơi quán... -
Người cũ
Nguyễn Thị Thanh Dương Tôi trang điểm xong và...