ĐỘNG NGUYỆT
Đã tới giờ động nguyệt
Em chưa kịp trở tay
Hình hài tan thành khói
Ngang tàn tích liêu trai.
Tôi chạy vào vô tận
Níu hụt một vầng trăng
Gọi nhau lời tuyệt vận
Đồng vọng tới trăm năm.
Nguyệt cầm giao tương khúc
Giữa đôi bờ chông chênh
Em phơi hồn tiền kiếp
Cho hiễn linh miếu đền.
Đường đã cùng đã tận
Đâu còn chỗ rút chân
Lạnh tanh dòng trăng rụng
Nguyệt khuyết dấu lưng trần…
Hư Vô
LẬP ĐÔNG
Rồi mùa cũng đi qua ngày bão rớt
Để chiều đông ngồi nhặt những điêu tàn
Và cây lá lại nẩy mầm từ đất
Phủ xanh màu vùng núi lở tan hoang
Rồi gió cũng chở theo mùa đông bắc
Nghe đất trời trở lạnh buổi vào đông
Ngày giấu gì trong chiều buồn hiu hắt
Trăm năm rồi cũng về lại quán không!
Cầm tay nhau đi qua ngày giông bão
Nắng vừa lên có đủ ấm hiên đời
Đất oặn đau qua một lần thay áo
Trên hoang tàn góp nhặt những ngày vui…
Rồi cũng sẽ qua một năm bỉ cực
Nỗi đau và mất mát ở sau lưng
Để có khi nhớ lại ngày bão lụt
Những ân tình làm mắt cũng rưng rưng…
Nguyễn Sông Trẹm
VÀO ĐÔNG.
Chiều nay sao thấy lòng buồn lạ
Cơn gió đầu đông thoáng heo may
Giọt mưa nhè nhẹ phai màu lá
Đã cuối thu rồi, ai nhớ ai.
Nắng mới rưng rưng chiều tắt sớm
Đâu đây sót lại bóng hoàng hôn
Sao nghe lạc lõng miền xa vắng
Kỷ niệm nào rơi xuống đáy hồn.
Mây trắng trôi trên bờ tóc rối
Loanh quanh cơm áo, lạc thanh xuân
Chợt nghe tiếng gọi từ hư ảo
Giật mình đã khuyết nữa vầng trăng.
Trời đang trở bấc hơi mùa chướng
Mang theo buốt giá buổi vào đông
Ta về nhóm lửa hong thơ cũ
Ai biết thơ đang chết giữa dòng…
BT Áo Tím
VỀ ĐÂU NGÀY MAI
Từng hạt mưa rơi đều,
Thắt thêm nỗi cô liêu,
Lòng buồn trong phố xá,
Ngày sao quá hoang tàn.
Tình người không chứa chan,
Nhìn nhau đầy nghi ngại,
Biết ra sao ngày mai,
Mặt nạ che đời nhau…
Bốn biển với niềm đau,
Mờ mịt nẻo tương lai,
Những con người vô giác,
Giết nhau giữa ban ngày.
Bệnh tật cùng thiên tai,
Loài người trong lầm than,
Oằn mình luồng sóng vỗ,
Tận cùng sẽ về đâu?
Niềm tin phép nhiệm mầu,
Xin thế giới bình an.
Giấc mơ đời không chát,
Ngọt ngào hương hoàng lan…
trầnthịminhchâu
NGẬP TRÀN HOA XƯA
Hoa sim tím cả góc đồi
Có chàng thất chí hận đời tóc phai
Trái sim em hái, hoa cài
Ngọt môi em đỏ,
mặn hoài thiết tha
Ai qua chiều tím đồi hoa
Nhìn người mài kiếm lệ pha sim hồng
Nhớ về đồi gió cơn giông
Bóng chàng múa kiếm
tóc lồng mưa chan
Em về đồi cũ sương ngàn
Người đâu. Chỉ thấy ngập tràn hoa xưa
Người đâu. Chỉ thấy ngập tràn hoa xưa
Hạ Quốc Huy
CHÀO ĐẤT MŨI
Chào Cà Mau – Chào bình minh đất Mũi
Chào rừng tràm chào rừng đước xôn xao
Chào biển xanh chào ngọn sóng bạc đầu
Ta lại về vùng cực nam đất nước.
Đất phương Nam dấu chân người đi trước
Còn đâu đây theo ngọn gió triều lên
Chạm tay vào cột mốc quá thiêng liêng
Mới thấy hết mùi bùn non dậy đất.
Từng bãi bồi níu chân từng thân đước
Hóa trường thành ngăn sóng dữ biển Đông
Đàn chim bay gọi con nước lớn ròng
U Minh Hạ bạt ngàn xanh bất tận.
Hòn Đá Bạc ai về qua cửa cạn
Có thấy tình soi bóng nước phù sa
Có thấy bông tràm tỏa ngát hương hoa
Nên rất ngọt bản tình ca vọng cổ.
Tình sâu nặng thấm trên từng ngọn cỏ
Đất Mũi kiên cường qua những bão dông
Cửa Khai Long thuyền vượt sóng biển Đông
Cho ta vẫy chào bình minh Đất Mũi.
Nguyễn An Bình
HỎI BÀN CHÂN ĐI RẤT XA
Lá đã cuối mùa xao xác đỏ
Vườn tôi mỏng mảnh một cơn mưa
Người đã về đâu, mà cố quận
Gió trở mình dăm ngọn lưa thưa
Người đã về đâu, mà sông cũ
Trăm nhánh xuôi. Xa mấy chân trời
Ngày đã vội. Ngày đi quá vội
Trắng tay tôi, một thuở xuân thì.
Người đã về đâu mà nguyệt úa
Chiêm bao tôi lụa mỏng vàng xưa
Trời phương nao có làm người nhớ
Nhịp guốc giòn lay động ban trưa
Người đã về đâu, mà gió lộng
Nhành hoa tôi run rẩy hiên ngoài
Tháng chín buồn nghiêng trên ngực áo
Xót con đường khô lá mơ phai.
Người đã về đâu, về nơi đâu.
Sương rơi tôi bạc trắng mái đầu,
Muốn hỏi người một câu rất ngắn,
Người có về, sau độ bể dâu?
Hoàng Nga
TANG THƯƠNG EO RUỘT MIỀN TRUNG
Thương quá đỗi đất “địa linh nhân kiệt”
Quảng Bình, Quảng Trị hứng chịu tai ương!
Lũ chồng lũ, bão chồng bão khốc liệt
Cảnh quá tang thương eo ruột miền Trung!
Nước lũ mênh mông trắng trời, ngập mái
Nhà trôi, người chết theo lũ cuồn trôi
Ôi! Đêm kinh hoàng sóng kêu tang hải
Chưa kịp trở tay! Người mất tích rồi!
Đâu chỉ thiên tai! Bởi người gieo họa!
Phá rừng thành đồi trọc, thủy điện kia!
Tàn sát Mẹ Thiên Nhiên phải trả giá
Suối nguồn điên cùng xả lũ ập về!
Ôi! Tiếng kêu cứu rân, trời chẳng thấy!
Lòng dân ta thương, biết gửi về đâu!
Lụt Tháng Mười Canh Tý, xin nhớ đấy,
Ca sĩ Thủy Tiên xứng bậc anh hào!
Ôi! Eo ruột miền Trung chìm biển nước
Hoa mùa màng theo giòng lũ cuốn trôi
Cuộc sinh tồn dân ta không nói được
Ai gieo tai họa? Ai biệt phủ ngồi?
Trần Thoại Nguyên
TRÔI VỀ PHÍA HOA HỒNG
Hôm em cầm ban mai
Đi về phía mùa thu
Tôi nghe những sợi nắng bắt đầu rạng
*
Trên khóm lá hiên nhà
Những mùi hương dậy thì từ đêm cỏ biếc
Đọng an nhiên trên vòm lá non
*
Tôi thắp lại tia sáng trên từng ngón tay
Nghe chừng mùa đông kịp về qua ngõ
Những vạt gió mềm như khăn lụa
*
Choàng qua ngày nhớ em
Tôi lặng yên
Bên ly cà phê đen
*
Sóng sánh những vòng khói biếc
Gửi em mùa đông diệu kỳ trôi về đóa hồng sáng nay
Huỳnh Thị Quỳnh Nga
Related posts
-
Một chuyến phiêu lưu trên đường mòn Arizona và Utah
Quỳnh Lê Ngồi lại bên nhau kể chuyện nhau... -
Một mình
Gia Bảo Ta mệt mỏi… thu mình nơi quán... -
Người cũ
Nguyễn Thị Thanh Dương Tôi trang điểm xong và...