Lá thư ngày Noel

Đặng Duy Hưng

Chào ông Hùng,

Không biết ông còn nhớ tôi là đứa thanh niên được mời đến nhà ông ăn hai bữa trưa và tối. Sau đó được dành cho chỗ trú ngụ tạm thời qua đêm. Không những vậy, ông còn đưa cho ít tiền mua vé xe lửa đi đến nơi cần đến. Chính tôi cũng ngạc nhiên trong thế giới hôm nay còn có vài trái tim nhân ái như ông. Ông có biết không, căn hộ nhỏ đó dù nằm ngủ trên ghế sofa vẫn là nơi ấm áp nhất với tôi suốt 20 năm qua. Viết lá thư này muốn cảm ơn ông tận cùng của đáy tim.

Paul

********

Chào cậu Paul,

Có gì mà cậu coi trọng chuyện nhỏ đó! Tôi hơn 5 năm trước mới tới đây tị nạn cũng một lần phải cầm bảng đứng trước thương xá xin việc làm. Thời đó kinh tế khó khăn, ai ai cũng thiếu thốn nhưng một người đàn bà lạ đã giúp đỡ cho tôi không chỉ qua bữa mà còn tạo ra cuộc sống ổn định hôm nay. Tôi chỉ làm những gì bà ấy nhắc nhở, câu nói trong cuốn “Những người khốn khổ” là “Life is to give, not to take.”

Không có tôi cũng có người khác thôi! Ai nỡ để người bần cùng không nhà trong cơn giá lạnh.

Tôi chúc cậu mau chóng tìm được việc làm mong ước.

Chân thành,

Hùng

********

Chào ông Hùng,

Báo cho ông biết tôi đã về lại quê nhà và có việc làm ổn định, vừa đi học lấy bằng kinh tế. Cuộc sống bụi bờ, tự do sống theo ý nghĩ của bản thân mình đã gửi về quá khứ. Mãi mãi ông là nhân vật ghi đậm trong tâm không quên. Vẫn hy vọng một ngày rất gần được mời ông uống ly bia trong tình bạn, tình người thân ái.

Thành thật,

Paul

********

Chào cậu Paul,

Cám ơn cậu tôn trọng tình bạn đến nhờ sắp xếp của ơn trên. Tôi đến xứ này không một người thân hay quen nên mong ước chỉ có nghề nghiệp ổn định. Rất hân hạnh nếu một ngày nào đó gặp lại sẽ cố gắng nâng ly chúc mừng cho tình thân của chúng ta. Đây là một trong những ước mơ tôi hy vọng đạt được trong đời.

Thành thật,

Hùng

********

Chào ông Hùng,

Người đời hay nói giấc mơ càng đơn giản càng dễ thành tựu. Tôi sinh ra lớn lên nơi đây rừng vàng biển bạc nên thích đủ thứ. 18 tuổi rời khỏi nhà đi hoang cố tìm được cái để khỏa lấp lỗ hổng trong tâm hồn. Hóa ra, tối hôm đó nằm trong nhà ông mới thấu hiểu không đâu bằng mái ấm nhỏ gia đình. Bây giờ tôi đang lắp từng viên gạch dựng xây giấc mơ tương lai đây. Phần ông, có còn ước mơ nào nữa không!?

Thân ái,

Paul

********

Chào cậu Paul,

Mới đó mà cậu và tôi quen biết nhau dù chỉ qua thư từ hơn 3 năm. Dạo này tôi gặp liên tục may mắn này đến vận hên khác. Tôi vừa nhận vào làm nghề sửa chữa xe hơi ưa thích sau khi tốt nghiệp khóa học 1 năm. Người chủ công ty xe hơi rất tốt, giúp cho tôi được nơi cư ngụ mới gần chỗ làm ngay trung tâm thành phố, rộng rãi hơn cùng giá cả phải chăng. Bây giờ cuộc sống tôi khá ổn định nên ước mơ mong giấy tờ bảo lãnh cho gia đình sẽ mau chóng đến phiên được gọi phỏng vấn.

Viết lá thư này hy vọng Noel đến mời cậu và gia đình nếu rảnh đến chung vui chỗ ở mới của tôi.

Chân thành,

Hùng

********

Chào ông Hùng,

Chúc mừng ông có được cuộc sống an lành nhờ vào tâm tính thiện lương cùng trái tim nhân ái. Tin tôi đi! Không có gì trên đời này có thể cản trở tôi đến dự Noel nhà ông. Rất tiếc tôi không thể bởi một lý do rất chính đáng. Đó là tin vui, tôi sẽ làm đám cưới vào dịp Noel này. Kèm trong thư là vé máy bay đặt sẵn cho ông và khách sạn cũng là chỗ làm lễ cưới. Tôi hứa sẽ cùng ông uống một trận không say không về.

Còn chuyện ước mơ của ông, tôi lúc nào đi thờ cũng cầu nguyện ơn trên tận tình giúp đỡ.

Thân chào, mong chờ từng phút giây ngày gặp lại.

Paul

********

Hùng cầm lá thư cảm động muốn rơi nước mắt. Mừng cho người bạn nơi xa cuối cùng đã chọn đúng con đường tiến tới tương lai. Và sau bao ngày chờ đợi, cơ hội đoàn tụ đến ngỡ như mơ. Nhưng những chuyện chứng kiến làm Hùng ngạc nhiên từ chuyện này đến chuyện “sốc” khác. Lễ đám cưới tổ chức trang trọng, người đến dự đến vài trăm. Lạ nhất là người chủ công ty xe hơi cũng có mặt, ngồi trong hàng khách danh dự. Hỏi ra mới biết ông và mẹ chú rể là họ hàng rất gần. Và người mẹ của Paul, không ai khác hơn là người đàn bà lạ giúp đỡ Hùng việc làm lúc đang gặp khó khăn.

Khuya đó, khi đứng một mình ngắm tuyết rơi, mẹ của Paul đến bên cạnh lúc nào không hay.

“Tôi biết trong lòng cậu đang có rất nhiều câu hỏi muốn được trả lời. Để tôi từ từ kể cho cậu nghe.”

Bà tâm sự: “Năm 1971 có lẽ cậu còn nhỏ nên không biết chuyện một người lính Mỹ bị thương được cha mẹ cậu giấu dưới hầm lo lắng vết thương đến ngày được đồng đội đến cứu. Người chiến binh ấy là chồng tôi, một người đã tranh đấu hy sinh khá nhiều để lấy tôi làm vợ. Anh ấy đưa tôi ra khỏi sự thiếu thốn nghèo khổ cho tôi và gia đình cuộc sống dễ chịu hơn. Khi anh ấy mất đi, tôi mong ước sẽ tìm cách giúp đỡ gia đình cậu. Sống bên chồng, tôi học thêm tính thiện tâm từ tác giả Victor Hugo: ‘Life is to give, not to take.’ Sau khi nhờ người điều tra biết được cậu đến Mỹ, nên tìm cách giúp.”

Hùng hỏi: “Vậy tại sao Paul lại giả vờ thiếu thốn để nhờ tôi giúp!?”

“Đó là sự kỳ diệu của ơn trên không ai giải thích được. Sau khi tốt nghiệp trung học, nó bỏ nhà đi hoang sau cú sốc khi khám phá người bạn thân thiết chỉ vì nó nhà giàu. Không biết lý do nào dẫn nó đến với cậu. Nhưng một điều chắc chắn là nhờ tình nhân ái, nó quyết định trở lại trường học. Và hôm nay, chuẩn bị cho mái ấm gia đình riêng. Ông nhà tôi trên cao chắc cảm ơn cậu nhiều!”

Bà đưa cho Hùng bì thư đang cầm trên tay, “Vừa qua tôi cố gắng vận động dân biểu tiểu bang giúp đỡ hồ sơ bảo lãnh cho gia đình cậu. Đầu năm tới, sau lễ lộc, họ sẽ được phỏng vấn. Có gì cần giúp, hãy gọi điện thoại riêng cho tôi nhé!”

Bà ôm anh vào lòng như người mẹ hết lòng vì con cái, “Merry Christmas & Happy New Year.”

Thử hỏi xem, món quà Noel như vậy vui nhưng nước mắt vẫn chảy xuống hai má.

Vinh danh Thiên Chúa trên trời,  
Bình an dưới thế cho người thiện tâm.

Đặng Duy Hưng

Related posts