Ta trả mình chỉ cần một chữ yên

Ngọc Phương


Ta nợ mình từ độ tuổi thanh xuân
Đến nay vẫn chưa một lần nào trả
Lo tất bật giữa dòng đời hối hả
Vết thời gian trên mặt đã in hằn

Có bao giờ ta tự hỏi bản thân ?
Rằng hiện tại mình cần gì không nhỉ
Chắc vì bởi tuổi xuân không tốn phí
Nên ta xài đến nhàu nhĩ rất nhiều

Chẳng quan tâm cũng không biết nâng niu
Và như thế cứ bao mùa tiếp nối
Năm tháng ấy không ít lần sống vội
Ta nào đâu nghĩ có lỗi với mình

Cứ âm thầm và lặng lẽ hy sinh
Vai trĩu nặng chuyện gia đình cơm áo
Ta gồng gánh trải quảng đường giông bão
Ngoảnh lại nhìn tóc đã chớm phai rồi

Thấm mệt dần nên sống chậm lại thôi
Thời gian dẫu chẳng ngừng trôi mải miết
Không quản nữa những gì không cần thiết
Nhặt niềm vui quăng bỏ hết muộn phiền

Nếu trả thì ta nhận mỗi chữ yên
Đủ thư thả đời an nhiên tự tại
Nụ cười nở trên môi luôn thắm mãi
Chỉ bấy nhiêu chẳng phải lấy thêm gì !

Ngọc Phương

Related posts