BƯỚC CHÂN THÁNG 11
Em đi về bên ấy
Bỏ tôi ở bên này
Chiều gầy trơ góc nắng
Trên từng nhánh heo may.
Đâu chắc gì em thấy
Trời đất còn không hay
Bàn tay tôi lạnh cóng
Lọng cọng đếm tháng ngày.
Nghe mùa thu động đậy
Cho đầy dấu ăn năn
Em đi dù rất chậm
Nhịp guốc cũng thưa dần.
Theo chân tháng 11
Tôi lạc vào biệt tăm
Máu trong tim đã cạn
Còn nghe tiếng thì thầm.
Lời câm vang cùng tận
Lận đận một đời nhau
Em nhón gót ngoảnh lại
Cũng chưa tới đỉnh sầu…
Hư Vô
MÌNH TÔI
Mình tôi, tôi khóc biết không,
Nỗi buồn, buồn lắm cứ vòng quanh tôi.
Trời mưa,buồn chẳng buồn trôi,
Đầy thêm niềm nhớ còn tôi gọi người.
Xôn xao tiếng nói tiếng cười,
Mà lòng hiu quạnh nhìn trời thở than.
Khóc tôi tìm chút bình an,
Chỗ ngồi còn nóng với ngàn câu kinh.
Trốn vào một cõi lặng thinh,
Một mình đối diện với mình cho yên.
Ước làm con bướm hoa viên,
Bay xa cánh mỏi về miền vô ưu..
Tháng năm như giấc mộng du,
Biển mênh mông rộng,thả ru nỗi sầu.
Mình tôi sương tóc bạc mầu,
Khóc cùng nhân thế nhịp cầu chia phôi…
trầnthịminhchâu
ĐỢI CHỜ
Đợi chờ một cuộc gọi
Chơi cùng gió nguyên ngày
Mấy vòm cong ngực cát
Hõm nhỏ vài bụi cây
Đợi chờ một bài hát
Chẳng may ai quên lời
Những cánh chim viễn xứ
Chập chờn nhau bên trời
Mà đợi chờ chi nữa
Nắng nhạt nhòe mây trôi
buông tay ba hạt dẻ
lăn vào rừng tinh khôi…
Diệp Hoàng
KHI TA VỀ
Khi về trú dưới hiên mưa
Soi đèn bạch lạp đêm vừa sang canh
Dưới trăng nghe trống trường thành
Dặm xa ngựa mỏi cũng đành buông cương.
Khi về hồn gió muôn phương
Kèn vang lỗi nhịp loạn phường bát âm
Tử sinh vượt cửa phù trầm
Đời sau còn nợ kiếp tằm sầu riêng.
Khi về khai ấn đền thiêng
Bánh xe lịch sử cuốn nghiền nát thân
Đi qua gió lốc bụi trần
Áo phơi dấu cỏ ngại ngần biển dâu.
Khi về giấc ngủ hư hao
Bướm xưa vườn cũ cỏ nhàu vết đau
Chiều tàn bóng ngả ca dao
Nhớ ai cởi áo qua cầu nước xuôi.
Khi về biến dạng mặt người
Soi gương chợt nhớ mấy lời cổ thi
Gieo câu lục bát lỡ thì
Bước chân sỏi đá khắc ghi lời nguyền.
Khi về lạc dấu đào nguyên
Đầu non cửa động trót phiền nhân gian
Non cao suối biếc thông ngàn
Tìm đâu dã hạc bay ngang bụi lầm.
Khi về gieo hạt từ tâm
Hoa vô ưu nở hương trầm quẩn quanh
Tóc người thuở ấy còn xanh
Sông dài biển rộng thôi đành phai hương.
Khi về tóc nhuộm tà dương
Vàng câu kinh tự vô thường quán không
Sóng xô gò nổi bận lòng
Vô ngôn còn chút bụi hồng nhớ nhau.
Nguyễn An Bình
TÌM CON
Mẹ đi khắp từng kẽ gió mùa để trông một giọt con long lanh
Ngày vẫn chồng ngày và năm thì cứ dài cứ lạnh
Mẹ ở đây trong mênh mông hiu quạnh
Tìm con, con ơi đã thấy bóng mẹ chờ
Sóng đang vỗ ngoài những giấc mơ
Sương đang đông đặc theo từng nỗi chờ viễn vọng
Mẹ đi qua tuổi xuân cồng kềnh đáy mắt hư không
Mẹ đi qua núi sông vẫn bình thường một lần khát tiếng vọng
Mẹ ơi!
Mẹ ru đêm, chiếc lá, cánh diều và con mèo bằng tiếng ru dòng sông
Mẹ ôm gió, mây, bóng chiều và giọt lòng nơi đáy mắt chênh vênh
Mẹ đã đặt sẵn tên
Mẹ đã quên mình bao nhiêu tuổi
Tìm con nơi góc nào trầy trụi
Tìm con trong góc áo lầm lũi chưa về
Gốc kiểng vẫn chưa huê
Mẹ từ ngực trái xin về giấc con
Con ơi núi đã lần mòn
Con ơi đêm mẹ khóc tròn màu trăng.
Lê Tuyết Lan
NGỤ NGÔN…
Ta sắp nhạc, cho chim về ca hát…
Đây vườn yêu, hoa, trái ngọt tình thần.
Suối biến khúc, giải khan hồn sa mạc
Cây hoà âm, biểu cận đương thì Xuân…
Ta góp nhặt mây hoang, xây tổ ấm.
Thắp tình lên ngọn bấc, lúc tàn đông…
Mộng mới mẻ, thoát ly đời bụi bậm…
Mà đến Đào Nguyên, mà tới Non Bồng…
Giã biệt tuyết, bước qua hội ngộ nắng.
Cũng vòng xoay trái đất, cũng luân hồi…
Ta với em cách đêm, ngày mấy chặng,
Mấy chặng xa, gần ,mấy chặng buồn, vui?!?!
Tích hưng, phế đổi màu, ý vô niệm.
Mùi lợi, danh, hương, sắc ướp thân phàm…
Máu dương tính nghiện phấn, son trang điểm
Tâm ngủ ngơ, ngồi ngóng nụ Ưu Đàm…
Ta nín lặng, nghe tiếng hờn của gió.
Và để nghe tiếng khóc của cơn mưa…
Ta bỗng thấy, khi cõi lòng đã mở.
Một thế gian chật chội, sống không vừa../..
Đặng Triều
TRỞ GIÓ
Hình như trời trở gió
Thoảng một chút heo may
Đã cuối thu rồi đó
Nhè nhẹ chiếc lá bay.
Thời gian trôi, trôi mãi
Nhuộm vàng tuổi thanh xuân
Ta ngoái đầu nhìn lại
Nghe lòng mình bâng khuâng.
Ngậm ngùi qua chốn cũ
Cây già góc phố xưa
Chừng như xa lạ quá
Tìm đâu những chiều mưa.
Về ngang miền kí ức
Lành lạnh chớm vào đông
Thương sao thời son trẻ
Cháy đỏ ngọn lửa lòng.
Hồn giờ đây đã cỗi
Cạn nước rồi dòng sông
Nhịp đời luôn hối hả
Ôi! Buồn nào mênh mông…
BT Áo Tím
LAU TRẮNG BẾN SÔNG
Bóng đò chiều chưa về lại bến sông
Con nước bạc lớn ròng không định hướng
Bông lau trắng bồi hồi trong gió chướng
Tím lục bình lơ lửng một dòng trôi.
Cánh chim bằng bay mãi chốn xa xôi
Giọt nước mắt đẫm môi người ở lại
Những kỷ niệm úa vàng như hoa cải
Chẳng còn gì sót lại cuối mùa thương.
Lá tàn thu ngập ngụa mấy cung đường
Chút dư ảnh người dưng giờ khuất lấp
Hoàng hôn phủ lãnh cung buồn xây đắp
Bước chân trần va vấp nỗi đơn côi.
Ngược nẻo đời lối mộng cũng ngăn đôi
Lau trắng phủ khoảng trời đông hiu quạnh
Mi ướt lệ giọt sầu rơi sóng sánh
Trăng khuyết mờ buốt lạnh cả lòng đêm.
Diệp Ly
Related posts
-
Một chuyến phiêu lưu trên đường mòn Arizona và Utah
Quỳnh Lê Ngồi lại bên nhau kể chuyện nhau... -
Một mình
Gia Bảo Ta mệt mỏi… thu mình nơi quán... -
Người cũ
Nguyễn Thị Thanh Dương Tôi trang điểm xong và...