Từ trăng tan vỡ vào thơ
Chảy thành tơ lụa ngang bờ vai em
Lần mò trong cõi tóc đêm
Mùa thu có sợi vàng thêm chỗ ngồi.
Tựa nhau da thịt quen hơi
Trái tim em đã có tôi dự phần
Biển khuya tấu khúc tình nhân
Sóng xô con nước trăng trần áo em.
Vân vê theo ngón tay mềm
Darling Point đứng chờ đêm tượng hình
Trăm năm mấy bận hồi sinh
Để em đếm hết tội tình trên tay.
Còn nhau chỉ một đêm này
Thì em hãy khóc cho đầy mắt tôi
Thắp trăng bên ẩn tích người
Bóng em như vạt áo phơi cuối ngàn…
Hư Vô