Đặng Duy Hưng

Nàng gặp anh chiều nay sau giờ làm việc, lúc đứng đợi tàu điện ngầm về nhà. Ai nói chuyện “tiếng sét ái tình” là không có thật, chỉ do phim ảnh và sách báo tưởng tượng, chắc chưa từng cảm nhận trái tim đang đập mạnh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực—như nàng lúc ấy.
Anh đang nói chuyện bằng tay với một người du khách mang cùng bệnh câm điếc, tương lân hỏi đường về hướng Harlem.
Nàng, từ năm lên lớp 4, đã đam mê học ngôn ngữ này, hy vọng sau này sẽ trở thành cô giáo dạy cho học sinh khuyết tật.
Nhưng chuyện đời đâu như ý nguyện. Ra trường, nàng lại được nhận vào làm trong một cơ sở tài chính. Thấm thoắt, nàng làm tại đây hơn bốn năm, với giấc mơ tạm thời cất kỹ, chờ cơ hội.
Nhìn anh đang gặp khó khăn khi chỉ dẫn, nàng hiểu anh cư ngụ ở đây chưa lâu như nàng, nên không rành những ngõ ngách của dân địa phương.
Nàng bước đến, dùng tay ra dấu xin lỗi, rồi chỉ dẫn rõ ràng cho người du khách cách đi tàu điện: xuống trạm nào, ra cổng nào.
Thế là anh và nàng quen nhau. Cả hai đứng ôm bụng cười vì mải giúp người mà trễ mất chuyến tàu. Họ có thêm mười hai phút tâm sự, rồi trao nhau số điện thoại để tiện nhắn tin.
Ngồi trên tàu điện, thấy anh nhắn tin, nàng trả lời. Tình cảm từ đó càng thêm gần gũi.
Anh làm bên ngành điện toán, xây dựng website cho nhiều đối tượng, đặc biệt là người khuyết tật. Anh sống ở New Jersey, mỗi tuần hai lần đi tàu điện sang New York để họp tại công ty.
Chỗ làm của anh và nàng khá xa nhau, nên mỗi tuần hẹn ăn trưa chỉ đủ thời gian mua vội ổ bánh mì, vừa ăn vừa làm dấu nói chuyện. Sau đó, nàng lại vội ngồi taxi về công ty, vừa đi vừa nhắn tin những lời thân yêu.
Nàng yêu anh rất nhiều. Nhưng khi tâm sự với bạn bè và đồng nghiệp, ai cũng khuyên nên suy nghĩ lại, bởi tương lai con cái có thể gặp vấn đề. Về nhà, nói chuyện với ba mẹ và đứa em trai, nàng cũng nghe những lời tương tự.
Nhưng nàng biết rõ: đây là mối tình đến bằng nhịp đập của hai trái tim cùng một nhịp.
Suy nghĩ mãi không biết phải làm sao, nhưng cuối cùng, tình yêu chân thành dành cho anh đã vượt qua tất cả.
Nàng quyết định cuối tuần này sẽ dẫn anh về giới thiệu với gia đình. Nàng gần hai mươi sáu tuổi rồi, đủ bản lĩnh để quyết định cuộc đời mình. Tuy vậy, thâm tâm vẫn hồi hộp khi ngồi trên taxi về nhà. Nhìn sang anh, nàng hiểu anh cũng lo lắng không kém, khi hộp quà trên tay hơi run.
Mở cửa bước vào nhà, nàng thấy ba mẹ, em trai và vợ chồng chú thím đang ngồi đợi. Nàng hiểu ý định của ba mẹ: muốn thêm đồng minh gần gũi để tiện khuyên nàng từ bỏ ý định.
Lấy hết can đảm, nàng nhìn anh rồi quay về phía gia đình, lên tiếng với giọng nói chắc nịch:
“Giới thiệu với gia đình, đây là Charles—bạn trai của con!”
Nào ngờ, Charles nhìn nàng sững sờ, tay đánh rơi hộp quà xuống đất, giọng nói đầy sốc:
“Em… có thể nói được sao!?”
Hóa ra, cả anh và nàng đều có thể nói như người bình thường từ lúc sinh ra.
Lý do anh rành rẽ ngôn ngữ ký hiệu là vì người bạn thân bị bệnh, cần sự giúp đỡ từ anh.
Tình yêu của đôi lứa, muôn thuở từ xưa đến nay, vẫn luôn cần có thử thách và niềm tin.
Chỉ khi đặt trọn niềm tin vào tình yêu trong sáng, chân thành, mới có thể đem lại một cái kết đẹp—happy ending, phải không các bạn?
Đặng Duy Hưng
