Quỳnh Lê

Có những buổi chiều không cần mưa, lòng vẫn ướt. Có những khoảng trống không cần ai rời đi, vẫn thấy thiếu. Và có những bản nhạc, như “Chiều nay không có em” của Ngô Thụy Miên, không chỉ là giai điệu, mà là tiếng vọng của một trái tim từng yêu, từng chờ, từng lặng lẽ bước qua những mùa không còn nhau.
Chiều nay, gió vẫn thổi qua hiên vắng nhà tôi, nhưng không còn ai ngồi bên cạnh để lặng lẽ nghe tiếng thời gian trôi. Trong giây phút ấy, tôi chọn mở lại một bản tình ca cũ, như một cách để đối thoại với nỗi nhớ không tên. “Không có anh cho phố vắng dấu chân hẹn hò”, câu hát ấy vang lên như một lời thì thầm, khiến tôi thấy mình đang ngồi giữa một thành phố đông người mà vẫn thấy cô đơn…
“Không có anh mùa thu thôi lá vương bay”, mùa thu năm ấy, lá vẫn rơi, nhưng không còn ai đưa tay hứng lấy. Tôi nhớ những chiều hai đứa tôi chung đôi, lặng nhìn mùa thu lá rơi, như thể thời gian cũng biết yêu.
Với tôi, mỗi lần nghe Chiều nay không có anh là một lần tôi đối diện với chính mình, với những yêu thương đã qua, những chiều không còn ai để cùng lặng yên. Nếu ai đó cũng từng là người ở lại, hãy để bản nhạc này là lời an ủi dịu dàng cho trái tim đang chờ một điều gì đó không còn quay về nữa.
Chiều nay gió lặng, mây không bay,
Phố nhỏ nghiêng mình dưới bóng cây.
Một bước chân quen giờ xa vắng,
Chỉ còn dư ảnh giữa heo may.
Tôi ngồi gom lại những ngày xưa,
Từng câu hát cũ vẫn chưa thừa.
Ai đó viết giùm tôi nỗi nhớ,
“Chiều nay không có anh”… lòng hững hờ.
Và ngày mai…
Ngày mai, có thể tôi sẽ lại bước qua con phố ấy, nơi từng có ánh mắt nhung nuối tiếc khát khao đợi chờ. Nhưng giờ, “rồi mai mình em thôi trên phố người”, tôi sẽ là người đi qua, không ngoái nhìn lại và sẽ không chờ ai.
Tình yêu ấy, dù đã từng lên ngôi, giờ chỉ còn là dư âm. “Cuộc tình như lá thu mộng mơ cơn mê chiều”, đẹp, nhưng mong manh quá. Tôi không trách, không tiếc, chỉ giữ lại một lời vỗ về cho chính mình: rằng tôi đã từng yêu, từng sống, từng là một phần của mùa thu ấy.
Và nếu một ngày, giữa phố đông người, có ai đó vô tình ngân nga câu hát: “Không có anh một mình, ta với ta ngày dài thôi chóng qua”, tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc vì tôi biết rằng mình đã từng có một chiều như thế. Một chiều không có anh, nhưng đầy ắp những điều không thể quên.
Quỳnh Lê
Melbourne 31.08.2025
