Duyên tình

Đặng Duy Hưng

Nàng tình cờ đọc cuốn nhật ký của một người đàn bà may mắn lấy được anh chồng tốt. Nhưng thân thể không cho phép có con, mệnh bạc, vắn số bạo bệnh qua đời khi tuổi xuân chưa tới 27.

Chuyện là một ngày nàng đến phụ vợ chồng người bạn dọn vào căn nhà mới mua. Tình cờ tìm được trong góc kín cuốn nhật ký với những lời ghi chân thành dành cho người chồng vượt trội trong xã hội hôm nay. Người vợ ôn lại những ngày quen rồi yêu, hôn lễ và về sống với nhau hơn 5 năm. Tình yêu chồng chỉ tăng theo ngày tháng từ nhớ tất cả những gì vợ thích dù nhỏ nhặt nhất. Hai năm bạo bệnh, chồng thật sự muốn bỏ việc ở nhà lo lắng cho vợ nhưng cô ta nhẹ nhàng khuyên can:

“Anh có việc làm tốt, lương cao, có tương lai sáng lạn. Em biết anh yêu thương và không muốn rời nhau dù một phút. Hãy thuê người giúp việc tận tâm.”

Dĩ nhiên, người làm không thiếu nhưng kiếm được người như ý nghĩ tốn trả khá nhiều tiền. Đó là nguyên nhân sau 2 năm tìm đủ phương cách chạy chữa, anh ta kiệt quệ tài chính phải bán nhà.

Tối nào nàng cũng lấy ra đọc ngấu nghiến từng chữ một, mơ ước hy vọng sẽ gặp người đàn ông như thế! Dù trong thâm tâm như báo cho nàng hay: “Cơ hội được còn khó hơn trúng số giải đặc biệt.”

Gia đình nhà nàng giàu có qua ba đời từ ông nội kinh doanh sau chính sách đổi mới. Những cơ sở bất động sản, đầu tư xây thương xá, trung tâm thương mại ngày càng phát triển.

Nàng đến thành phố này sau khi tốt nghiệp đại học ngành thương mại đối tác bên Singapore trở về với bao công việc gia đình dang tay chào đón. Nhưng niềm vui không bao giờ trọn vẹn vì sau 2 cuộc tình đổ vỡ nàng chẳng dám tin tưởng vào người đàn ông nào yêu nàng hay vì gia sản của ông cha.

Mấy bữa nay nàng ngồi uống cà phê trong góc tối theo dõi người đàn ông đó. Dĩ nhiên, việc tìm lý lịch của anh ta không khó. Xã hội này có tiền tức gần gũi với chính quyền nên lấy tên của người bán nhà cho anh trai dò xét vài ngày biết anh ta đang ở đâu, làm gì. May mắn nhất là người đàn ông tên Huy này đang làm quản lý trách nhiệm giấy tờ thuê mướn, ký hợp đồng tại một trong 6 trung tâm thương mại của cha.

Đây là một người đàn ông nhanh nhẹn, cần mẫn, khuôn phép đâu vào đó. Mở xem lý lịch anh ta đến với công ty bắt đầu từ cấp thấp, đánh máy soạn thảo giấy tờ cho đến 8 năm sau được chính tay ba nàng nói chú tổng quản lý đưa lên. Tuy hai năm vợ anh ấy đổ bệnh phải dành thời gian lo lắng nhưng vẫn hoàn thành công việc vượt yêu cầu.

Cũng vì vậy mà sau ngày vợ mất, anh ta phải bán ngôi nhà thân yêu để trả nợ nần. 

Cả tòa nhà trung tâm thương mại thành phố này không biết nàng là ai, từ đâu tới. Ngay cả tên tuổi xin việc cũng thay đổi để giấu kín thân phận.

Sau 2 tháng làm cô thư ký kế toán thu xếp giấy tờ giao thương, tiền bạc vào máy tính nàng có cơ hội gặp Huy vài lần. Thường thường chào hỏi bâng quơ buổi sáng hay đem giấy tờ qua cho Huy ký nhận. Nhưng trưa nay đúng như nàng tiên đoán, Huy ghé vào tiệm bánh mì này ăn trưa. Nàng lên tiếng mời anh ta ngồi chung bàn nhưng thấy anh hơi ngập ngừng.

“Nếu anh ngại sợ người yêu thấy ghen tuông em hiểu!”

Huy kéo ghế:

“Lâu lắm rồi từ ngày vợ mất tôi mới ngồi cùng bàn với người khác phái nên e ngại một chút mong cô thông cảm.”

Dừng lại rồi tiếp:

“Xin lỗi cô có phải là người mới vào làm kế toán bên phòng kế hoạch?”

Nàng đưa tay:

“Em tên Mỹ, hân hạnh gặp anh Huy!”

Không hiểu sao hai bên nói chuyện rất hợp ý. Kiến thức tổng quát của Huy về mọi vấn đề trong cuộc sống đáng được trân trọng. Cộng thêm vào đó tính tình anh điềm đạm, chịu khó lắng nghe khi nàng nói chuyện. Ham vui xuýt nữa nàng trễ giờ trở lại công ty phải xin phép vừa đi vừa chạy. Quay lại cười vẫy tay vẫn thấy Huy đưa mắt nhìn theo.

Gặp nhau thêm vài lần trong hai tháng, Huy mới mạnh dạn mời nàng đi ăn tối. Cứ ngỡ tối hôm ấy đúng như mộng ước, từ từ từng bước tiến đến gần trái tim Huy. Nào ngờ đang cười vui cuộc đàm thoại đầy ắp tình thân tìm hiểu để nâng quan hệ lên một mức nữa, đột nhiên Tuấn, người yêu cũ của nàng tiến đến bàn chào:

“Tuyết đã về thành phố này làm việc!? Hèn gì anh tìm hoài không thấy!”

Huy lịch sự:

“Anh lầm người rồi! Đây là cô Mỹ chứ không phải Tuyết!”

Nhưng Huy ngạc nhiên khi Mỹ (Tuyết) giới thiệu giọng lạnh lùng:

“Đây là anh Tuấn, bạn học cũ của em.”

Chỉ vào Huy nàng hân hoan tươi vui:

“Đây là anh Huy, người bạn thân của Tuyết.”

Huy càng ngạc nhiên hơn khi Tuyết nói thêm với Tuấn:

“Anh có thể trả lại giây phút riêng tư cho Huy và Tuyết được không?”

Mặt Tuấn đỏ lên có vẻ giận dữ nhưng chẳng biết nói sao phải nói lời từ giã.

Tuyết quay lại với Huy:

“Em biết trong tâm tư anh có nhiều câu hỏi em là ai!? Để em từ từ giải thích hết cho anh hiểu!”

Rút ra trong xách tay cuốn nhật ký đưa cho Huy:

“Đây là cuốn nhật ký của chị nhà, em tình cờ tìm được khi giúp dọn nhà cho người bạn. Tò mò em mở ra đọc những lời thân thương viết về anh. Em nhờ người tìm anh trả lại nên biết anh là quản lý một trong những tòa nhà của ba em.”

Huy cắt ngang:

“Thương xá Minh Tuyết là của ba em!? Nhưng sao em…..?”

Tuyết cầm tay Huy:

“Không như ý nghĩ của anh là em vào làm để theo dõi người làm như chương trình TV nước ngoài ‘Undercover Bosses.'”

Nàng chùi nước mắt:

“Em lớn lên thất bại 2 cuộc tình bởi họ đến với em do gia sản của cha ông. Em có cảm tình với anh qua những lời yêu thương của chị nhưng ước mơ quen và được anh thương dưới danh phận một người con gái bình dân. Em chờ một ngày chín mùi sẽ nói hết sự thật với anh. Nhưng tối nay Tuấn đến làm em phải thú nhận thành thật tất cả với anh. Em xin lỗi đã gài anh vào thế lưỡng nan. Ngày mai em sẽ vào công ty viết đơn từ chức và dọn dẹp như không có gì xảy ra. Cám ơn anh đã dành cho em những ngày qua tình cảm chân thành nhất.”

Huy kéo tay Tuyết khi nàng đứng lên:

“Gần 2 năm sau ngày buồn nhất đời nhưng anh sau khi gặp em như trời mưa sau mùa hạn. Đời người nếu đến với nhau không vì mục đích đen tối nên thứ tha nhau. Hãy bắt đầu từ đầu đi em!”

Huy đứng lên đưa tay:

“Tôi tên Huy, mới vừa mất vợ gần 2 năm.”

Tuyết cười nhưng rơi nước mắt:

“Em tên Minh Tuyết, mong ước gặp và quen người đàn ông tốt chia sẻ cuộc đời.”

Họ ôm hôn nhau thắm thiết mặc ngày mai sẽ ra sao. Tình yêu chân thành có thể giúp đôi lứa vượt qua vạn chướng ngại vật phải không các bạn!?

Đặng Duy Hưng

Related posts