Đặng Duy Hưng

Chú tiểu tên Thọ vào chùa học Phật pháp năm 7 tuổi. Nó nhớ không quên một ngày đang quét rác lá trong sân trước cô nhi viện, thấy thầy trụ trì chùa này đi ngang. Ông đứng nhìn nó bấm độn mấy ngón tay, tự nói lẩm bẩm gì đó không nghe rõ. Hơn ba tháng sau đó, nó được nhận về sống trong chùa. Ban ngày được đi học, ăn uống đầy đủ hơn nhưng không được ăn mặn thịt cá và chiều nào sau giờ tụng kinh cũng quét lá quanh chùa.
Mùa đông trời tối sớm hơn, mưa nhiều nên lúc nào không mưa dù tối thui cũng cầm chổi đi quanh. Một bữa thấy một cô mặc một bộ đồ màu đỏ như áo cưới đứng cạnh khóm tre. Hơi lạ nên lên tiếng hỏi:
“Tối rồi, chùa đã đóng cửa, cô có chuyện gì cần giúp?”
Khuôn mặt cô ngạc nhiên:
“Anh có thể thấy em sao?”
Sống trong chùa hơn 10 năm, thằng bé đã trở thành thanh niên biết gặp ma nhưng không sợ vì đây không phải lần đầu. Vừa đi quét dọn vừa nói chuyện với nhau làm anh thấy gần gũi. Anh mồ côi từ nhỏ, không biết cha mẹ hay anh chị em là ai. Ngay cả bạn bè trong cô nhi viện quen biết rồi cũng chia tay. Sống học theo lời dạy của trụ trì, thế giới âm dương gần nhau hơn ý nghĩ.
Cũng vì vậy mà cô ma tên Mỹ Linh rất vui khi được quen với chú tiểu đầu trọc tóc chỏm.
“Cô chết bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi. Hồn em lưu lạc khắp đất nước, không biết sao chiều nay lại về đây gặp anh.”
“Cô trông còn khá trẻ sao lại mặc đồ cưới?”
Cô giọng buồn:
“Ngày ấy em vừa 16, chuẩn bị làm đám cưới cách đây gần mấy mươi năm. Lính Pháp đi càn vào làng, bắn chết chồng và bắt em muốn làm nhục. Em chờ họ sơ ý nhảy xuống sông tự tử.”
“Tội nghiệp cho cô quá! Theo kiến thức học Phật pháp của tôi chắc chắn cô còn vướng bận, cần phải làm điều gì đó trên dương gian nên chưa được đầu thai.”
Vừa lúc đó nghe thầy gọi vào tắm rửa ăn cơm mới chào tạm biệt.
Bây giờ là cuối tháng 3, anh đang học đệ Nhất (lớp 12), nên cắm cúi vào luyện thi đại học. Cô Mỹ Linh hay ghé vào phòng tâm sự, khuyến khích, ủng hộ, nâng tinh thần. Tình bạn thân thương ngày một gần gũi nhưng phải giữ khoảng cách bởi anh nằm trong giới tu hành.
Ngày sắp xếp quần áo vào Sài Gòn thi, thầy gọi riêng vào phòng:
“Con không có duyên phận với Phật, nghiệp tu đến nay đã mãn.”
Anh khóc nài nỉ:
“Con xin thầy đừng đuổi con đi! Con thật sự muốn tu để thành tựu như thầy.”
Thầy lắc đầu:
“Mỗi người mỗi số phận, hãy cầm lá thư đến cư ngụ địa chỉ ghi trong thư, sẽ có người giúp đỡ chỗ ăn học việc làm. Mai đây ra trần nhớ làm người tốt và giúp đỡ nhân sinh. Ra đây để thầy làm lễ cho con hoàn tục.”
Thầy dặn thêm:
“Còn chuyện của cô gái tên Mỹ Linh, số phận cuộc đời có gắn liền với con. Thiên cơ bất khả lộ, một ngày trong tương lai con sẽ rõ.”
Nó nhìn thầy khuôn mặt “sốc” cứ ngỡ bấy lâu nay giấu được. Không ngờ thầy biết nhưng không lên tiếng.
Anh thắc mắc:
“Sao cô ta không thể rời chùa, dường như muốn đi nhưng luôn bị cản?”
“A di đà Phật! Một ngày rất gần mọi việc sẽ sáng tỏ.”
Khuya đó, bịn rịn chia tay, anh kể cho cô nghe lời thầy nói rồi kết luận:
“Cô có cơ hội như tôi, nương thân nhà Phật, hãy tụng kinh xám hối xóa lầm lỗi quá khứ, hy vọng sẽ đầu thai vào nơi ít thị phi! Tôi hứa bất cứ lúc nào rảnh rỗi sẽ cố gắng về đây thăm cô.”
Nói hứa nghe thì dễ, nhưng vào Sài Gòn thi đỗ đại học Y, vừa học vừa làm chiếm trọn toàn bộ thời gian của anh. Ở thuê nhà người, phải tối tăm mặt mũi đi làm trả tiền thuê cộng thêm bài vở. Ngày đi tháng đến năm qua, viết gửi thư cho thầy hỏi thăm nhưng không nghe thầy hồi âm viết về Mỹ Linh.
Cuối cùng, Tết gần hai năm sau mới có cơ hội đi xe đò về thăm thầy cùng hy vọng gặp lại Mỹ Linh. Nhưng đến nơi sau đêm dài xe chạy tốc hành xuyên bóng tối. 3 giờ sáng anh đi bộ nhanh như chạy từ bến xe về hướng chùa. Anh đứng bên lũy tre chờ gần 1 tiếng đồng hồ, hoàn toàn thất vọng, Mỹ Linh không còn nương thân trong chùa nữa. Khi gặp hỏi thầy, vẫn nghe câu trả lời như xưa:
“Thiên cơ bất khả lộ!”
Tết năm nay chùa khá bận rộn, đứng ra tổ chức khá nhiều đám tang. Tai nạn giao thông, chiến tranh dẫn đến đau lòng bao kẻ vô tội chết “đường”. Người Việt thường có truyền thống nếu thân nhân bị tai nạn hay chiến tranh, không được đám tang ở nhà. Chùa hay nhà tang lễ mới không sợ hồn ma về hại người dương thế.
Sáng sớm vừa về chùa, anh đã một tay phụ mấy thầy, chú tiểu dọn dẹp viết sớ. Buổi chiều, dù mệt nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ ngày xưa cầm chổi ra quét sân. Chú tiểu mới chặn anh lại dặn dò:
“Phía bên cạnh tượng Phật bà tối nào cũng có một thí chủ nữ đến quỳ lạy gần 1 tiếng đồng hồ mới đứng dậy đi.”
Anh hỏi gấp rút:
“Cô ta là ma hay người?”
Chú tiểu lắc đầu:
“Người chớ ma gì anh! Có điều hơi khác lạ một chút. Lúc nào cũng mặc áo cưới màu đỏ, may kiểu người xưa!”
Anh đi nhanh ra, thấy vài người đứng cạnh cô gái mặc quần áo giống Mỹ Linh nhưng quay lại nhìn không phải. Cô nhìn anh hoảng hốt:
“Anh Thọ về thăm em đó sao?”
“Cô là ai?”
“Em là Mỹ Linh, bạn của anh đây nhưng hình thể của cô gái khác tên Mỹ Phụng.”
Cô cầm tay anh kể một ngày cách đây 6 tháng, cô Mỹ Phụng trúng gió mất trên phố nên đem về chùa liệm. Khuya đó em không hiểu nguyên nhân ra sao, lúc thức dậy thấy ở trong thân mình cô. Em nhất định không chịu về nhà nhưng cha mẹ Mỹ Phụng nài nỉ nên em chấp nhận với điều kiện đến đây chờ anh mỗi chiều. Ai cũng nói em bị bệnh tâm thần, không được bình thường nhưng chỉ có gặp lại anh mới làm cho họ hiểu nỗi oan tình.
Đặng Duy Hưng
*Đời người nghe hay thấy bao câu chuyện ma quỷ hiện hình. Từ hồn ma hiện hình nhắn nhủ người ở lại, hay có người phận số chưa đến giai đoạn đầu thai phải lây lất hàng đêm trên dương thế. Câu chuyện về một mối tình trắc trở từ đời trước được tác hợp hôm nay biết đâu xảy ra đâu đó phải không các bạn!?
(Nói về thần chết, thế giới phương Tây gọi là Grim Reaper – thần chết hay thần cầm lưỡi hái đi bắt hồn. Phía dân gian bên ta ảnh hưởng người Hoa nên tin vào một cặp quỷ sứ gọi là Hắc Bạch vô thường đến rước linh hồn người vắn số về âm phủ.)