Đặng Duy Hưng

Hùng là một trong những sinh viên ưu tú miền Nam được học bổng toàn phần qua Mỹ học tháng 8 năm 1972. Dù theo ngành tài chính ngân hàng nhưng rảnh rỗi ghi thêm học báo chí. Nào ngờ tờ báo sinh viên trong trường thấy tài năng của anh nên cho anh quản lý viết phẩm bình những chương trình văn nghệ ca sĩ nổi tiếng đến trình diễn trong trường. Dĩ nhiên, lúc nào cũng có vé danh dự vào xem không tốn một cắc bạc. Sinh viên trong khu ký túc xá cũng thích anh bởi học giỏi, tính tình hiền lành, hay giúp đỡ bạn bè, nhất là được đi cùng dự văn nghệ không tốn tiền. Đám con gái tìm đủ mọi cách gần gũi hy vọng anh để ý. Lớp trẻ ở đây chỗ nào vui ít tốn kém là tìm đủ phương cách thực hiện.
Tuy vậy, chuyện tình cảm khác biệt Đông Tây lúc đầu mới đến anh vẫn chưa quen lối tự do luyến ái bên này. Riết rồi thành “nhập gia tùy tục,” vui lối sống mới nhưng tâm tư vẫn mong ngày hồi hương mới lập gia đình. Nào ngờ biến cố năm 75 không chỉ thay đổi cuộc đời mà còn về nhân sinh quan và tắc nghẽn lối về hồi hương.
Khi nghe người tị nạn đầu tiên đến ở tạm trong trại binh thủy quân lục chiến Pendleton, anh là những người tiên phong trong thiện nguyện vào giúp đỡ, thông dịch, dạy học về cuộc sống mới. Gặp và quen Thúy cũng chung hoàn cảnh nhưng nàng đến nhập học sau vào mùa hè 74. Anh dẫn nàng đi nghe Paul McCartney sau cuộc hẹn lần thứ ba. Nhìn Thúy say đắm trong dòng nhạc tình yêu anh hiểu cô là người trong mộng.
Dĩ nhiên, trên đời này có gì đến dễ dàng đâu. Tình yêu cần nhiều thử thách mới có cơ hội bền chặt tương lai. Quen gần gũi nhưng cả hai đều biết khi anh tốt nghiệp hè 1976 mỗi người mỗi ngả. Anh nhận được việc làm tốt, phải từ San Diego dọn lên vùng vịnh SF. Cả năm cố gắng xuống thăm Thúy hai lần là mừng rồi! Như Beatles hát:
I should have known better with a girl like you.
That I would love everything that you do…
Tình cảm của Thúy với anh nhẹ nhàng êm đềm, khác hẳn với sự nồng nhiệt đòi hỏi xác thịt từ gái bản địa. Xa nhau với bao thử thách nhưng cả hai đặt niềm tin vào nhau. Quen nhau hơn 2 năm, nàng ra trường về ở gần cha mẹ ruột lúc này dọn lên Bellevue, tiểu bang Washington, nhận công việc cô giáo dạy tiểu học. Và mãi đến 2 năm sau đó, anh mới có thể thuyên chuyển về Seattle. Vậy mà đầu năm nay, họ đã sống hạnh phúc bên nhau 45 năm, có 2 con gái và trai đều đã có gia đình.
Mấy năm COVID hoành hành, lời thề hẹn ước năm nào nếu phải “ra đi” xin ông trời cho đi chung. Tiểu bang Washington bị nặng từ những ngày đầu tiên, nhất là những người đứng tuổi. Một lần, Hùng hỏi Thúy:
“Em có sợ không!?”
Thúy lắc đầu:
“Có anh bên cạnh em không sợ gì hết! Cầu xin ơn trên đừng chia cách thử thách hai đứa như ngày xưa.”
May mắn cả hai đều tránh được bệnh cho đến ngày nhận thuốc ngừa.
Ngày lễ hội kỷ niệm 45 năm, mở quà tặng từ hai con như đã sắp xếp với nhau. Một đứa mua vé máy bay và khách sạn cho 2 ông bà hưởng tuần trăng mật ở Las Vegas. Một đứa mua vé ngồi phía trước xem Paul McCartney biểu diễn. Hóa ra mấy đứa nhỏ cũng để ý đến niềm vui âm nhạc của đấng sinh thành.
Ngày đến nghe hát, ngồi cầm tay, nhìn lên sân khấu, Hùng và Thúy cùng nhau hát theo đoạn cuối bài nhạc “I should have known better”:
…That when I tell you that I love you
You’re gonna to say you love me too
And when I ask you to be mine
You’re gonna to say you love me too.
You love me too, you love me too, you love me too.
Trong các bạn thuộc U60+, bài hát nào của Beatles thích nhất!?
Đặng Duy Hưng, Las Vegas 1/2025