Đồng cảnh tương lân

Đặng Duy Hưng

Hùng cầm chổi quét lá bàng sân sau xong, lấy vòi xịt nước đẩy bụi cát ra lề đường. Công việc trong khu học chính này suốt ngày lúc nào cũng dọn dẹp từ phòng vệ sinh đến phòng học… Anh ngừng lại khi thấy một thằng bé độ 8, 9 tuổi ngồi một mình, hai tay ôm đầu trên ghế dựa cạnh sân chơi. Ở xứ này, thế hệ mới con nít cao to lớn như thổi nhưng mang đủ thứ bệnh trầm cảm từ hoàn cảnh gia đình đến áp lực của tương lai. Đây là trường tư thục với học phí cao gấp nhiều lần đồng lương mỗi tháng của anh.

“Cháu có sao không!?”

Thằng bé ngước lên nhìn:

“Cháu OK! Không có gì đáng quan tâm. Cám ơn chú!”

“Bảo trọng nhé! Nếu đói bụng muốn ăn bánh mì kẹp thịt chú sẽ làm cho.”

Thằng bé lắc đầu:

“Cháu không đói chỉ hơi buồn thôi! Hôm nay là năm đầu tiên ba cháu mất nên không biết làm sao quên được nỗi đau trong lòng!?”

Hùng giọng đồng cảnh ngộ:

“Ngay cả chú cũng không biết cách dù ba chú mất hai chục năm rồi!”

Thằng bé hỏi:

“Vậy mấy năm nay chú làm sao cho qua nỗi buồn!?”

Hùng gần gũi:

“Chú cố lục lại kỷ niệm thật đẹp với ba lúc ông còn sống hay chở chú đi chơi quanh thành phố. Mua bất cứ đồ ăn đồ chơi nào chú thích.”

Mắt thằng bé sáng lên:

“Ba cháu cũng vậy! Thường đọc sách, chơi game với cháu. Ba cháu bị bệnh mất còn ba chú vì sao!?”

Hùng tâm sự:

“Ông ấy hy sinh trên chiến trường của cuộc chiến VN.”

Vừa lúc đó chuông nhà trường reng báo giờ chơi đã hết. Thằng bé lịch sự:

“Cám ơn chú đã dành thời gian nói chuyện. Cháu cảm thấy đỡ buồn rất nhiều!”

Một chiều thứ bảy ngày hôm sau, Hùng đang đứng bên sửa chữa cái xe cũ bị trở chứng. Tìm kiếm một lúc mới biết bệnh nên cắm cúi xuống sửa. Có tiếng thằng bé chạy đến:

“Chào chú! Chú cũng biết sửa xe sao!?”

Giật mình, bên cạnh thằng bé là một thiếu phụ khuôn mặt rất đẹp nhưng hơi buồn.

“Chú làm việc ở đây cuối tuần. Cháu đi đâu chơi ở đây!?”

Người mẹ chen vào:

“Em muốn tìm anh để cám ơn đã nói chuyện với thằng Rick.”

Hùng cười:

“Có gì đâu mà cô quan tâm. Thấy cậu ta ngồi một mình nên hỏi thăm!”

Thằng bé hỏi mẹ:

“Con có thể học từ chú cách sửa xe để hoàn thiện chiếc xe ba chưa làm xong được không!?”

Hùng không hiểu ý của thằng bé nên người mẹ giải thích:

“Chồng em có chiếc xe Ford loại cổ xưa do ông nội thằng Rick để lại. Anh ấy đặt mua nhiều phụ tùng về dự tính ráp vào nhưng lên cơn đau tim mất.”

Quay lại, cô lắc đầu với Rick:

“Chú ấy bận rộn cho hai công việc, mẹ nghĩ con chờ vài năm vào lớp 9 sẽ được trường lớp giảng dạy.”

Thấy khuôn mặt thằng bé buồn thiu, anh lên tiếng:

“Chú thường rảnh chiều thứ sáu sau giờ học, nếu cháu muốn học, chú sẽ dạy lý thuyết trước rồi vài tháng sau mới thực hành.”

Và từ ngày hôm đó, tình cảm anh và thằng bé ngày một gần gũi. Anh dạy cho nó học bắt đầu lý thuyết tổng quát về sự vận hành của chiếc xe trước khi đến nhà chung tay lắp ráp phụ tùng vào chiếc xe. Không những vậy, anh giảng dạy thêm bổn phận làm con trong nhà:

“Làm đàn ông con trai lớn lên lấy vợ có con nên hôm nay nếu có cơ hội nên giúp đỡ mẹ. Phải biết tự lo cho bản thân mình từ vệ sinh toàn thân, phòng ốc. Như vậy cháu sẽ làm mẹ có thêm thời gian lo lắng gia đình và ngược lại.”

Mẹ của anh, bà Thúy thường dành trọn ngày chủ nhật nấu ăn cho cả tuần. Thằng bé được mẹ chở đến chơi thích lắm ở bên cạnh bà trong bếp vừa học thực hành nấu ăn vừa ăn đồ ăn ngon.

Cô Kate, tên người mẹ, hỏi thân mật:

“Anh có vợ chưa!?”

Anh cười buồn:

“Bên này ít cô nào thích gắn bó với đàn ông vẫn còn sống chung với mẹ. Tôi từ ngày lớn lên sau ngày cha mất tự hứa với bản thân mình sẽ phụng dưỡng cho mẹ đến ngày bà xuôi tay. Truyền thống của quê hương tôi phải tìm mọi cách trả ơn đấng sinh thành.”

Anh ngừng lại lấy can đảm nói tiếp:

“Chắc cô và anh nhà lấy nhau lúc rất trẻ nên bây giờ ra ngoài trông cô với Rick như chị em!”

Cô gật đầu:

“Tụi em thương nhau từ nhỏ xíu đến năm 15 chẳng muốn đi học nữa! Chỉ mong ra phụ giúp đỡ công việc gia đình. Làm đám cưới lúc vừa 16 có thằng bé một năm sau đó.”

Anh chia sẻ:

“Tôi lúc xưa còn ở bên VN cũng mơ ước như vậy nhưng số phận phải rời đất nước nên đành chấp nhận số phận. Còn cô lúc nào mới sẵn sàng bước thêm bước nữa!?”

Kate thành thật:

“Sau ngày ba thằng Rick mất, em phải thay chồng quản lý công ty sản xuất thực phẩm. Tội nghiệp nó mất cha rồi thiếu thời gian bên mẹ. May mắn ba mẹ em phụ một tay cũng nhẹ một chút nhưng tìm tình cảm mới chắc chờ vài năm nữa.”

Vài lần trong lúc Hùng chỉ dẫn Rick học toán, Kate cùng bà Thúy đi ra thương xá sắm đồ. Hai người đàn bà đôi bên đều đầm tính, biết nhường nhịn nên dễ gần gũi. Bà Thúy than:

“Thằng Hùng cứng đầu lắm! Tôi chỉ hy vọng cầu nguyện ơn trên giúp đỡ thôi.”

Kate nhìn bà, người khác chủng tộc với truyền thống gia đình văn hóa khác biệt, nhưng tâm tình chịu đựng dĩ hòa vi quý sao cũng được. Không hiểu sao Kate thấy gần gũi khi tâm sự với bà. Nàng hiểu nhiều hơn về nền văn hóa phương Đông đặc thù riêng biệt nhưng đậm đà truyền thống gia đình.

Bà thích nấu ăn, gần gũi với thằng Rick, dạy nó vài câu tiếng Việt. Nào ngờ nó ham tìm hiểu ngoại ngữ nên chỉ vài tháng đã biết đánh vần, nói chuyện những từ đơn giản.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hơn sáu tháng Hùng gần gũi với thằng Rick. Nhờ vào dịp nghỉ hè nên anh giúp nó hoàn thiện cái xe.

Ngày đầu tiên Kate lái chiếc xe tu bổ xong chở anh chạy quanh xóm với thằng Rick.

Kate hỏi con:

“Học hỏi từ chú, chắc con tương lai muốn thành người thợ sửa xe!?”

Không ngờ thằng Rick lắc đầu:

“Con muốn học giỏi, trở thành bác sĩ lo lắng sức khỏe cho mẹ và gia đình chúng ta suốt đời.”

Kate cười vừa khóc trong sung sướng khi con trai nói lời thành tâm thương yêu.

Hùng giỡn:

“Có lo cho chú không!?”

Rick nói lớn:

“Dĩ nhiên! Chú và bà cũng là người trong gia đình bởi mẹ rất quan tâm hay hỏi con về chú và bà.”

Hùng nhìn Kate, thấy khuôn mặt đỏ e thẹn như người con gái Á châu ngượng ngùng khi ai khám phá nỗi niềm riêng. Anh lặng lẽ cầm tay Kate quay lại nói với Rick:

“Cháu đói bụng chưa!? Muốn ăn trưa ở đâu!?”

“Con muốn ăn phở tiệm bữa trước chú Hùng dẫn đến!”

Nàng nhìn con trai và Hùng, trái tim nóng ấm lên trong lồng ngực. Trời giữa tháng 8 nắng ngập đường dẫn lối cho hai trái tim yêu trước quyết định tương lai.

Đặng Duy Hưng

Related posts