Mùa thu năm ấy

Đặng Duy Hưng 


Hùng chưa bao giờ biết hình tượng của mùa thu cho đến ngày đến định cư tại Portland, thuộc bang Oregon. Quê anh miền Trung, thành phố Đà Nẵng, mỗi năm chỉ hai mùa mưa hay nắng. Ngày ấy, ngồi trên xe người chú họ chở về nhà dưới trời mưa nặng hạt trên xa lộ 405 từ phi trường. Vào thành phố nhìn hai bên đường hàng cây thích (maple) lá chuyển màu đỏ cam. Trên mặt đường, lá rụng dày đặc, lối đi lầy lội. Người chú lên tiếng:“Ở đây vào mùa thu mưa nhiều buồn nhưng cuộc sống nhẹ nhàng, dễ kiếm việc làm.”

Những ngày sau đó, Hùng ngồi trên xe buýt đến trường học tiếng Anh và đến quán bar buổi chiều phụ dọn bàn rửa ly bán thời gian. Mỗi tuần vài lần, theo bạn của chú họ đi làm việc tạp nhạp như sơn, đổ bê tông, phụ sửa chữa ống nước lặt vặt trong nhà.

Thời gian trôi nhanh khi con người tối tăm mặt mũi vào công việc hàng ngày. Hùng bắt đầu cảm đến mùa thu buồn tủi, muốn khóc nhưng nước mắt cứ nằm trong mi không muốn rơi.

Thu về trên tỉnh nhỏ không quen
Phố lạ người xưa khóc tìm quên
Hàng cây trụi lá buông sầu nhớ
Lá vàng trải lối ngỡ như mơ.

Thu đi đông đến rồi cái Tết đầu tiên vẫn đến trường. Không mứt, không bánh chưng, tết pháo nổ đón giao thừa, trừ những trận mưa đầu xuân không ngớt hạt.

Vài tháng nhận được lá thư từ gia đình hay bạn bè thân. Mượn những dòng thư thân thiết để làm vui lấy sức tiến về phía trước. Dĩ nhiên cũng buồn nhưng chấp nhận khi nghe người yêu cũ đã tìm được nguồn vui mới. Sống tha hương làm sao biết được tương lai ra sao!?

Hôm nay trên đường về, xe buýt đi ngang đoạn đường số 31 thấy anh Paul, đồng nghiệp chuyên pha rượu, xe bị hư. Dừng lại xuống xe chạy đến xem có thể phụ một tay. Nhớ lại cái nghề phụ xe tải, Hùng theo bác Bốn Thanh khắp vùng đất nước. Học hỏi khá nhiều về kỹ thuật sửa chữa bởi thời đó bị cấm vận kinh tế làm gì có phụ tùng thay đổi.

Đoán bệnh chảy nhớt là do miếng cao su lót bị hư. May mắn tiệm phụ tùng cách đó không xa và đồ nghề trong xe có thể thay đổi. Paul lên tiếng:“Tay nghề mày giỏi nên ghi danh học lấy bằng mới có tương lai trên xứ này.”
Từ đó tình bạn thắm thiết không những với anh Paul mà còn tất cả mọi người trong quán. Ít ai nghĩ thằng tị nạn ít nói nhưng nhiều tài mọn. Nhất là một lần gần sáng ống nước thông cống bị nghẹt phải chờ trưa hôm sau mới hy vọng có thợ. Hùng dành cả buổi khuya cẩn thận vừa làm vừa thử tay nghề cuối cùng cũng xong. Có điều sáng hôm sau đi học con mắt mở không lên!

Cô gái ngồi cạnh tên Andrea đến từ Peru ngồi nhìn tủm tỉm cười. Đến giờ giải lao cô lên tiếng:“Cho em mời anh một ly cà phê được không!?”

Trên đường hai đứa đi cùng hướng về trạm xe buýt, Hùng kể câu chuyện khuya hôm qua. Anh đưa tay bốc cái lá rơi trên tóc của Andrea: “Mùa thu lại sắp đến rồi!”

Và Andrea, Maria, Hana, Mei, Ling với những nụ hôn luyến ái, vòng tay nóng bỏng đi qua trong đời nhưng vẫn không quên được ánh mắt người xưa kỷ niệm.

Và mùa thu Oregon, lá thích úa vàng vẫn theo gió bay trải lối đường đi qua. Nhưng người đàn ông tên Hùng năm nào tâm tư xúc cảm lần đầu biết định nghĩa của mùa thu đã không còn cảm giác cô độc nữa.

Quán bar ngày xưa mở tiệc đãi người làm, thân nhân và những người khách thân quen. Hùng được mời đến dự tuy đã không còn làm nơi đây lâu lắm rồi! Anh bồng đứa con trai mới lên 1 tuổi cùng vợ đến đứng trước quán: “Đây là nơi anh làm việc đầu tiên khi đến định cư ở đây.”

Thằng bé nghe cha nói khuôn mặt ngây thơ không hiểu chỉ nhe răng cười. Bên cạnh người con gái Á châu lên tiếng cùng ngôn ngữ:“Cảm ơn anh đã đưa em đi đến với mùa thu của mộng mơ vượt qua cả tưởng tượng!”
Hùng chợt nhớ có đọc Les Brown viết: “Giúp người đạt được giấc mơ tức là hoàn thiện ước mơ bản thân mình.”

Mùa thu nhẹ bước đến bên anh
Gió nhẹ mưa bay lá rụng nhanh
Tim anh hâm ấm như xuân thắm
Trọn kiếp yêu thương giấc mộng lành.

Đặng Duy Hưng 

Related posts